105

Lời bài hát 何处似樽前 (Hà Xử Tự Tôn Tiền) – Winky Thi

何处似樽前 (Hà Xử Tự Tôn Tiền) - Winky Thi

何处似樽前 (Hà Xử Tự Tôn Tiền) - Winky Thi

Thông tin bài hát

Tên bài hát: 何处似樽前 (Hà Xử Tự Tôn Tiền)
Ca sĩ: Winky Thi
Sáng tác: unknown
Album: unknown
Ngày ra mắt: 17/06/2014
Thể loại: Hoa Ngữ

 

Lời bài hát 何处似樽前 (Hà Xử Tự Tôn Tiền) – Winky Thi

Ý thơ như vẽ, mưa bụi ướt manh áo tơi, sương như mành lụa

Ráng chiều rơi hai đầu thế gian, nhớ nhung đến bạc đầu

Gió thổi nhành liễu, chiều tà buông xuống, lòng yếu mềm mãi vương vấn người

Bóng ai nhạt nhòa, hoa rơi tan tác, ngôi miếu xưa hoang phế

Lại ca múa, rượu tràn ly, đêm khuya nến tàn, người lạc bước

Trăng treo lầu gác, khi gần đất xa trời, thân này vương bụi cát hồng trần

Thành quách mờ ảo tan nát, trăng treo lạnh ngắt, muộn phiền vẩy rượu đục tế trời

Tiếng ca ngừng, bi hận nối tiếp nhau, đành câm lặng nhìn về trời tây

Hồn về trong mộng, nước mắt nghẹn ngào, hết thảy tan biến như phù hoa

Ngàn năm qua đến Minh triều, mây lững lờ trôi trên nền trời xanh trong vắt

Bóng hình ai gắn bó, mặc thân này héo mòn, nước mắt chảy xuôi trên giường bệnh

Mong gió thuận, đời người vốn dĩ khó tự tại

Hoàng hôn đến muộn, mưa đổ cùng mây sầu, cả ngày giương mi ngóng đợi

Tiếng sóng rì rào, nơi lầu Minh Nguyệt có bóng ai cô độc tựa lan can

Sương phủ mặt đất, màn trướng buông, trăng treo chín tầng mây như tấm lụa

Sầu ly biệt, tiếng chim hồng lẻ loi trên không như đứt từng khúc ruột

Hận sao người đi chẳng hẹn ước, ngắm mưa chảy trôi cùng hoa héo tàn

Trời hửng sau mưa, đình viện lạnh lẽo im ắng chẳng nghe ra tiếng động

Tiếc sao cảnh đổi thay, trên chiếc bàn cũ, câu từ hóa thành nước mắt chẳng thành tình

Nhớ người chốn nao, đã đi qua bao nhiêu nơi núi xa biển rộng

Trăng không thấu rõ, đêm lạnh buốt, ngựa gầy ốm trên bờ ruộng trải dài

Tiệc ly biệt, nâng tách luôn tay, rượu vào ruột chẳng hay nước mắt đã đẫm mặt

Mộng phù du, nụ cười đáng giá nghìn vàng, rèm châu trướng đỏ nay nát tan

Người đau lòng, liệu chốn nào mới như tiệc rượu tan

Hồn về trong mộng, nước mắt nghẹn ngào, hết thảy tan biến như phù hoa

Ngàn năm qua đến Minh triều, mây lững lờ trôi trên nền trời xanh trong vắt

Bóng hình ai gắn bó, mặc thân này héo mòn, nước mắt chảy xuôi trên giường bệnh

Mong gió thuận, đời người vốn dĩ khó tự tại

Trăng không thấu rõ, đêm lạnh buốt, ngựa gầy ốm trên bờ ruộng trải dài

Tiệc ly biệt, nâng tách luôn tay, rượu vào ruột chẳng hay nước mắt đã đẫm mặt

Mộng phù du, nụ cười đáng giá nghìn vàng, rèm châu trướng đỏ nay nát tan

Người đau lòng, liệu chốn nào mới như tiệc rượu tan

Chén bạch ngọc, tình đong đầy, tựa sợi bông tung bay khắp trời theo gió cuốn

Đêm yên lặng, một khúc tương tư làm ai bồi hồi, tóc bạc bỗng hóa mày ngài tươi thắm

Người đi biệt, về vô ý, chìm trong men say vẽ tranh quên tiệc rượu tan

Kết cục không như ý, đời người liệu mấy khi vui sướng

Source: thuonglan.wordpress

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *